[lǒng]
〈名〉
(形声。从阜( fù),表示与地势的高低上下有关,龙声。本义:古地名。在今甘肃东部)
即陇山。绵延于陕西、甘肃交界的地方
陇,天水大阪也。——《说文》。 沈涛注:“今本合三处互订,古本当作‘陇山,天水阪、大阪也。’”
甘肃省的简称。因古为陇西郡地而得名 。
如:陇西(古郡名。在今甘肃省东南部一带);陇上(地名。在今甘肃省)
通“垄”。田埂
席陇亩而荫庇。——《战国策·赵策三》
然羽非有尺寸,乘势起陇亩之中。——《史记·项羽本纪赞》
又如:陇邱(田垄;土丘);陇亩(田野,田亩)
泛指山 。
如:陇断(土岗子,即垄断。指山脉阻隔。陇,山冈高地)
〈动〉
通“拢”。凑起,集合
洪涟陇蹙。——鲍照《登大雷岸与妹书》
〈形〉
通“隆”。盛,多
日中而阳陇为重阳。——《灵枢·营卫生会》
[lǒng]
[lǒng]
[lǒng]
陇海 [lǒng hǎi]
陇西 [lǒng xī]
陇右 [lǒng yòu]
陇山 [lǒng shān]
坟陇 [fén lǒng]
陇亩 [lǒng mǔ]
瓦陇 [wǎ lǒng]
辽陇 [liáo lǒng]
登陇 [dēng lǒng]
麦陇 [mài lǒng]
畮陇 [mǔ lǒng]
陇廉 [lǒng lián]
陇坻 [lǒng dǐ]
秦陇 [qín lǒng]
陇阪 [lǒng bǎn]
陇邱 [lǒng qiū]
汧陇 [qiān lǒng]
关陇 [guān lǒng]
陇阴 [lǒng yīn]
陇种 [lǒng zhǒng]
陂陇 [bēi lǒng]
陇道 [lǒng dào]
黄陇 [huáng lǒng]
南陇 [nán lǒng]
陇断 [lǒng duàn]
陇笛 [lǒng dí]
陇驿 [lǒng yì]
疆陇 [jiāng lǒng]
鹤陇 [hè lǒng]
畦陇 [qí lǒng]
陇禽 [lǒng qín]
陇嵸 [lǒng zǒng]
陇坂 [lǒng bǎn]
陇城 [lǒng chéng]
陇首 [lǒng shǒu]
佛陇 [fó lǒng]
陇蜀 [lǒng shǔ]
陇客 [lǒng kè]
陇树 [lǒng shù]
塍陇 [chéng lǒng]