[lóng]
〈动〉
(形声。从耳,龙声。本义:丧失听觉能力)
同本义
聋,无闻也。——《说文》
聋者无以与乎钟鼓之声。——《庄子·逍遥游》
耳不听五声之和为聋,目不别五色之章为昧。——《左传·僖公二十四年》
又如:聋聩(耳聋或天生的聋子。比喻愚昧无知,不明事理);聋昧(耳聋目盲);聋瞢(聋盲)。又指聋子
发瞽披聋。——枚乘《七发》
愚昧;不明事理
郑昭, 宋聋。——《左传·宣公十四年》
又如:聋言(比喻遮蔽,欺骗);聋俗(比喻愚昧无知的流俗,就如有耳而无闻);聋昧(比喻迟钝、愚昧无知)。又指不明事理的人
一兴异论,群聋和之。——王安石《答曾公立书》
[lóng]
[lóng]
[lóng]
聋人 [lóng rén]
耳聋 [ěr lóng]
聋子 [lóng zi]
聋哑 [lóng yǎ]
盲聋 [máng lóng]
闇聋 [àn lóng]
蒙聋 [méng lóng]
顽聋 [wán lóng]
聋虫 [lóng chóng]
聋俗 [lóng sú]
凡聋 [fán lóng]
聋喑 [lóng yīn]
聋瘖 [lóng yīn]
暗聋 [àn lóng]
痴聋 [chī lóng]
愚聋 [yú lóng]
聋矒 [lóng méng]
聋竈 [lóng zào]
喑聋 [yīn lóng]
聋盲 [lóng máng]
聋瞢 [lóng méng]
聋丞 [lóng chéng]
聋聩 [lóng kuì]
详聋 [xiáng lóng]
聋瞶 [lóng guì]
聋昧 [lóng mèi]
聋瞽 [lóng gǔ]
葱聋 [cōng lóng]
聋灶 [lóng zào]
宋聋 [sòng lóng]
瘖聋 [yīn lóng]
治聋酒 [zhì lóng jiǔ]
震耳欲聋 [zhèn ěr yù lóng]
振聋发聩 [zhèn lóng fā kuì]
装聋作哑 [zhuāng lóng zuò yǎ]
聋者之歌 [lóng zhě zhī gē]
发瞽披聋 [fā gǔ pī lóng]
不哑不聋 [bù yǎ bù lóng]
推聋妆哑 [tuī lóng zhuāng yǎ]
诈瞽徉聋 [zhà gǔ yáng lóng]