[bǎn]
〈名〉
(形声。从土,反声。《广韵》作“阪”。本义:山坡,斜坡) 同本义
采土筑山,十里九坂。——《后汉书·统传》
又如:坂田(地势较高的水田);坂坻(坡岸)
[bǎn]
[bǎn]
[bǎn]
坂田 [bǎn tián]
长坂 [cháng bǎn]
赤坂 [chì bǎn]
峻坂 [jùn bǎn]
石坂 [shí bǎn]
骥坂 [jì bǎn]
中坂 [zhōng bǎn]
山坂 [shān bǎn]
崤坂 [xiáo bǎn]
峭坂 [qiào bǎn]
坂坻 [bǎn dǐ]
冈坂 [gāng bǎn]
遐坂 [xiá bǎn]
吴坂 [wú bǎn]
陇坂 [lǒng bǎn]
坂崄 [bǎn xiǎn]
达坂 [dá bǎn]
脩坂 [xiū bǎn]
草坂 [cǎo bǎn]
黄坂 [huáng bǎn]
险坂 [xiǎn bǎn]
盐坂 [yán bǎn]
坂险 [bǎn xiǎn]
修坂 [xiū bǎn]
横坂 [héng bǎn]
青坂 [qīng bǎn]
丘坂 [qiū bǎn]
岭坂 [lǐng bǎn]
青泥坂 [qīng ní bǎn]
青羌坂 [qīng qiāng bǎn]
冰大坂 [bīng dà bǎn]
邛郲坂 [qióng lái bǎn]
羊肠坂 [yáng cháng bǎn]
下坂丸 [xià bǎn wán]
邛崃坂 [qióng lái bǎn]
如丸走坂 [rú wán zǒu bǎn]
走丸逆坂 [zǒu wán nì bǎn]