[bǎng]
〈动〉
(形声。从糸( mì),邦声。古无此字。“绑”字出现于元、明之间。本义:捆,缚)
同本义
众军向前,用索绑缚住了。——《三国演义》
又如:绑扎所(军队在战地特设为伤员包扎、治疗的处所);绑缚(捆绑)
绑票 。
如:绑劫(绑架)
[bǎng]
[bǎng]
[bǎng]
捆绑 [kǔn bǎng]
五花大绑 [wǔ huā dà bǎng]
绑匪 [bǎng fěi]
绑架 [bǎng jià]
绑定 [bǎng dìng]
松绑 [sōng bǎng]
绑带 [bǎng dài]
绑扎 [bǎng zā]
绑腿 [bǎng tuǐ]
绑缚 [bǎng fù]
反绑 [fǎn bǎng]
绑票 [bǎng piào]
陪绑 [péi bǎng]
解绑 [jiě bǎng]
绑米 [bǎng mǐ]
缚绑 [fù bǎng]
绑拖 [bǎng tuō]
背绑 [bèi bǎng]
绑解 [bǎng jiě]
绑劫 [bǎng jié]
擒绑 [qín bǎng]
绳捆索绑 [shéng kǔn suǒ bǎng]